Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 3: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 3




Phó Phẩm Ngôn là tri phủ Ký Châu, chuyện Phó Dung rơi xuống nước vừa truyền ra ngoài, mấy nhà giao hảo với Phó gia ào ào tiến đến thăm hỏi.

Kỳ thật Phó Dung tỉnh lại từ trong mộng sau không bị bệnh gì, Kiều thị cùng những phu nhân kia thái thái tự thoại, tỷ muội nàng thì dẫn vài cô nương đi trong vườn chơi. Trước mắt Phó Dung giả bệnh, lấy cớ sợ bệnh khí làm lý do xin miễn mọi người dò hỏi, chỉ có Nhị cô nương Lương gia không sợ trời không sợ đất chạy vào tận phòng.

“Xứng đáng, ai bảo ngươi ham chơi không gọi ta, ta biết chèo thuyền cũng biết bơi lội, một chỗ cùng với ta, bảo đảm ngươi không chết đuối.” Lương Ánh Phương đặt mông ngồi tại bên giường, dùng hoa tường vi vừa mới tiện tay hái ở trong vườn quét trên mặt Phó Dung.

Lương gia là thế gia công phu, 18 loại võ nghệ mọi thứ tinh thông, một tay bát quái quyền càng là tiếng tăm lừng lẫy, từ kinh thành huân quý, cho tới địa chủ thân hào, đều nghĩ đưa nhi tử nhà mình tới Lương gia tập võ cường thân, lại bằng một thân võ nghệ công thành danh toại. Đáng tiếc gia thế càng tốt, cũng tương đương thân thể càng yếu ớt, Lương gia lão gia tử mặc kệ, không thông qua cuộc thi thu đồ đệ nhà hắn, hết thảy đuổi đi.

Phó Phẩm Ngôn xuất từ kinh thành Cảnh Dương Hầu phủ, mẹ đẻ là di nương, từ nhỏ khổ học đậu Tiến sĩ, tính nết Phó Thần lại rất giống lão Hầu gia đã qua đời, thích múa đao khua gậy. Phó Thần thông minh, trước làm tốt công khóa Phó Phẩm Ngôn giao, không cho phụ thân lý do soi mói, sau đó lại đi luyện công “Bí tịch võ công” mình vơ vét được. Phó Phẩm Ngôn thấy trưởng tử ham võ thành si, sợ hắn giày vò vớ vẩn bị thương thân, liền mời Võ sư phụ cho hắn. Năm ngoái người một nhà chuyển đến Ký Châu trị sở Tín Đô thành, đúng lúc gặp Lương gia tổ chức thu đồ đệ, hai cha con sớm nghe nói đại danh Lương gia, lập tức mang theo lễ đi bái sư, Phó Thần cũng không chịu thua kém, chẳng những thông qua khảo hạch, càng được Lương lão gia tử thu làm môn hạ, thành đệ tử đích truyền.

Có tầng quan hệ này, Lương, Phó hai nhà rất nhanh giao hảo, vô hình trung giúp Phó Phẩm Ngôn đứng vững chân từ sớm ở Tín Đô thành, khiến trong thành một ít kẻ nguyên tính toán đưa tân nhiệm tri phủ một ít “Lễ ra mắt” ngại danh vọng Lương gia không tốt động thủ.

Đương nhiên, đây là chuyện Phó Phẩm Ngôn coi trọng nhất, Phó Dung một cô nương trẻ còn không hiểu, nàng chỉ cảm thấy Lương Ánh Phương nhiệt tình hào phóng thẳng thắn chân thành, không giống tiểu thư khuê các khác làm cái gì đều bó tay bó chân, quả thực cực kỳ hợp tính tình của nàng, hai người mau chóng trở thành tỷ muội tốt, thường ngày thời gian Phó Dung cùng Lương Ánh Phương cùng nhau chơi đùa so chị em ruột trong nhà còn nhiều hơn.

“Đừng làm rối nữa, không nhìn thấy ta bệnh sao.” Mặc dù là mộng, bởi quá mức chân thật, Phó Dung thật sự cảm thấy nàng đã sống mấy năm đó, cho nên bây giờ nhìn Lương Ánh Phương liền giống như gặp lại cố nhân, nàng cực kỳ cao hứng, một chút cũng không tức giận, chỉ cười dịu dàng nhìn nàng.

Lương Ánh Phương cảnh giác nhìn hai mắt nàng, đột nhiên chuyển xa một chút, “Cười tươi như hoa vậy, khẳng định không có ý tốt lành gì, có phải lại đánh chủ ý xấu gì hay không?” Ở trong mắt nàng, Phó Dung chính là tiểu hồ ly, tuy rằng đánh không lại nàng, nhưng Phó Dung tâm nhãn nhiều, luôn có thể ở mặt khác đòi lại, làm cho nàng chịu thiệt.

Chịu oan uổng, Phó Dung đứng dậy liền nghĩ đánh Lương Ánh Phương hai cái, giơ tay thì đột nhiên nghĩ tới Lương Ánh Phương vừa rồi trào phúng, trong lòng khẽ động, cao cao nâng tay lên liền buông xuống, nhân lúc Lương Ánh Phương buông xuống đề phòng thì ôm lấy cánh tay nàng, “Ánh Phương, đợi ta dưỡng tốt bệnh, ngươi dạy ta bơi lội đi?” Chuyện lần này là giáo huấn, tai hoạ trong mộng cũng là giáo huấn, biết bơi, về sau tổng không đến mức chết đuối.

Lương Ánh Phương hiếu động, vừa nghe lời này lập tức đáp ứng, “Được a, chúng ta đi thôn trang Tử Vi sơn của nhà ta, nơi đó có ôn tuyền, vừa vặn ngươi bệnh nặng mới khỏi, ngâm ôn tuyền đối với thân thể tốt.”

Phó Dung cũng rất hưng phấn, chỉ tiếc nàng chân chính bệnh nặng mới khỏi, khẳng định muốn đợi 1 tháng sau.

Lương Ánh Phương vừa đi, Phó Uyển đi vào trong, thấy sắc mặt muội muội hồng nhuận, cười nói: “Thấy tỷ muội tốt, bệnh sẽ đỡ hơn có phải hay không?”

“Đều là thân tỷ tỷ chiếu cố tốt.” Phó Dung ôm gối đầu tựa vào đầu giường, ngọt ngào nói, “Khách nhân đều đi rồi sao?”

Phó Uyển gật gật đầu, đổ chén trà nóng cho muội muội, nói chuyện phiếm: “Tề phu nhân sáng nay mang A Trúc đi Bảo Định thăm người thân, không có thời gian tới, cho người ta lễ, nói trở về lại nhìn ngươi, bảo ngươi dưỡng bệnh cho tốt.”

Tề gia a...

Phó Dung cúi đầu thổi trà, hai hàng lông mi rậm rạp hơi nhếch che đậy tối tăm trong mắt.

Tề gia cũng là đại môn hộ trong Tín Đô thành, Tề đại lão gia nhậm chức tuần phủ Thiểm Tây, lưu thê tử trai gái ở quê phụng dưỡng lão thái thái. Trong mộng hai nhà quan hệ không tệ, Phó Dung và Tề Trúc cùng tuổi cũng tính là khăn tay chi giao, bởi vậy biết được ca ca nàng Tề Sách thích tỷ tỷ Phó Uyển, Phó Dung cũng vui như mở cờ. Tề Sách anh khí cao thẳng, tỷ tỷ dịu dàng tú lệ, hai người luận tài mạo gia thế đều cực kỳ xứng đôi, Phó Dung còn giúp Tề Sách nói không thiếu lời hay ở trước mặt tỷ tỷ, tỷ tỷ dần dần động tâm, Tề Sách đến hỏi cưới thì tỷ tỷ ngượng ngùng đáp ứng.

Kết hôn sau hai người như keo như sơn, lúc Phó Dung gả cho Từ Yến, tỷ tỷ có thai, có thể nói song hỷ lâm môn, ai ngờ không qua bao lâu, đại nha hoàn Bạch Chỉ của tỷ tỷ cũng có thai, quỳ tới trước mặt tỷ tỷ cầu tỷ tỷ cho nàng sinh ra đứa bé kia, thẳng đến một khắc kia, tỷ tỷ mới biết được Bạch Chỉ đã sớm leo lên giường Tề Sách.

Nếu là Phó Dung nóng nảy thành tính, nhất định muốn đại náo một trận, nhưng tỷ tỷ chỉ là mệnh người rót thuốc sảy thay cho Bạch Chỉ, đem bán đi ra ngoài.

Tề Sách cái gì cũng không nói.

Tề phu nhân nghĩ lưu lại đứa nhỏ, tỷ tỷ bình tĩnh mà nói nàng cũng không phải không thể dung chứa di nương, chỉ là Bạch Chỉ là người của nàng, hiện giờ làm ra chuyện bê bối này, nàng nếu không khiển trách nghiêm, về sau khả năng sẽ có càng nhiều Bạch Chỉ. Ngay ngày hôm sau bán Bạch Chỉ, tỷ tỷ chủ động nạp hai phòng di nương cho Tề Sách, bởi có thai, không cho Tề Sách lại tiến phòng nàng.

Phó Dung đi nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ cái gì khổ đều không nói, đạm nhạt như mây gió vô hình, chỉ hỏi nàng cùng Từ Yến ở chung như thế nào, lại khuyên nàng sống tốt với Từ Yến, nhưng không cần đem toàn bộ tim đều dùng ở trên người Từ Yến, tương lai gặp chuyện không may liền sẽ không quá thương tâm. Phó Dung cho rằng tỷ tỷ thật sự buông xuống, nhưng mấy tháng sau, tỷ tỷ khó sinh mà chết, một thi hai mệnh.

Đây đều là lỗi của Tề Sách.

Nam nhân có thiếp không tính là gì, nhưng vì sao hắn muốn động người bên cạnh tỷ tỷ? Cho dù là Bạch Chỉ quyến rũ hắn, hắn không biết cự tuyệt sao? Một mặt là thiếp thân nha hoàn nhẫn tâm phản bội, một mặt là trượng phu ôn nhu hư tình giả ý, song trọng đả kích, tỷ tỷ sao dửng dưng được?

Thời điểm hỏi cưới nói yên lành, không để tỷ tỷ chịu nửa điểm ủy khuất, cưới về nhà lập tức liền quên.

Đây chính là nam nhân, một đám, tám lạng nửa cân.

Chờ xem, kiếp này Tề Sách đừng hòng đụng đến một đầu ngón tay tỷ tỷ.

~
Lúc hoàng hôn, hai cha con Phó Phẩm Ngôn trở lại, còn chưa về phòng đều trước tới thăm hỏi Phó Dung.

Phó Dung ở trong sân đá cầu cùng các tiểu nha hoàn, thời tiết cuối xuân, nàng mặc thân Hải Đường hồng váy, búi tóc song nha cài một đóa hoa đào, đưa lưng về phía hành lang đá đến vui quên trời đất, đột nhiên chuyển trở lại, giơ lên mặt cười nhất thời bị ánh chiều tà nhuộm lên một tầng hào quang, hoạt bát tươi đẹp, giống tiểu tiên nữ trên trời.

Phó Phẩm Ngôn nhìn đến tim đều hóa thành nước.

“Hết bệnh rồi sao? Không thành thật nghỉ ngơi trong phòng, lại đi ra làm xằng bậy.” Từ hành lang, Phó Phẩm Ngôn không vui hỏi.

“Phụ thân!”

Phó Dung lập tức bỏ xuống quả cầu, chạy tới bên phụ thân, cười hì hì nói: “Buổi trưa con đã khỏe hơn rồi, ở trong phòng buồn bực không thú vị, liền ra chơi đùa, lang trung cũng nói sinh bệnh cần vận động nhiều hơn, phụ thân đừng lo lắng. Thế nào, hôm nay trong nha môn nhiều việc sao? Nhìn quần áo người cũng không thay, mau vào nhà uống một ngụm trà!”

Nữ nhi tinh nghịch thì làm người ta đau đầu, nhu thuận thì lại đặc biệt hiểu chuyện, Phó Phẩm Ngôn cười sờ sờ đầu nàng, ba người cùng nhau vào gian nhà chính.

Tiểu nha hoàn bưng trà tiến vào, Phó Dung tự mình châm trà cho phụ huynh, Phó Phẩm Ngôn Phó Thần nhìn nhau một cái, lại đều làm bộ cái gì đều không hiểu.

Phó Dung biết chút thủ đoạn của mình giấu không được hai người, đi vòng đến phía sau Phó Phẩm Ngôn, nịnh nọt bóp vai cho hắn: “Phụ thân mệt mỏi một ngày, ta giúp phụ thân giải lao.”

Phó Phẩm Ngôn vui vẻ hưởng thụ, “Lại dùng thêm chút sức.”

Phó Dung lập tức tăng lớn khí lực.

Phó Thần ở bên cạnh nhìn náo nhiệt, giả trang mệt mỏi xoa bóp bả vai, nhìn Phó Dung nói: “Ca ca hôm nay bị sư phụ đánh hai cái, muội muội một lát cũng giúp ta xoa xoa nha.”

“Được a, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một việc trước.” Phó Dung nhìn huynh trưởng nháy nháy mắt.

“Nói nghe một chút.” Phó Thần nhấp một ngụm trà.

Phó Dung đôi mắt sáng lên nhìn hắn: “Mấy ngày nay ánh nắng xuân vừa vặn, ta nghĩ đi ra ngoài đạp thanh. Năm ngoái nương có thai chúng ta một nhà đều không ra cửa, năm nay tổng nên đi ra chơi đùa đi? Phụ thân nha môn có việc đi không được, Quan nhi quá nhỏ cũng không tốt ra cửa, cho nên ca ca mang ba tỷ muội chúng ta đi thôi, dạo một vòng thôn trang nhà chúng ta, trở về trong ngày, được hay không?”

Đi liền không trở lại, không có trưởng bối ở bên người, nàng có thể vụng trộm phái người bên cạnh đi mua thuốc trị thủy đậu, nói không chừng có thể ngừa thủy đậu, như vậy liền miễn phải chịu khổ bị thủy đậu. Ở nhà, nàng làm cái gì đều khó trốn mắt phụ thân, đến lúc đó không tốt giải thích, không cẩn thận lại bị phụ thân hoài nghi. Nếu như vô dụng, thuận tiện liền dưỡng bệnh ở thôn trang luôn, không cần lo lắng truyền cho đệ đệ.

Phó Thần mới không đáp ứng nàng ngay: “Việc này ta không quyết định được, ngươi phải hỏi phụ thân, phụ thân đáp ứng ta mới mang các ngươi đi.”

“Phụ thân...” Phó Dung kéo dài giọng, nghiêng đầu nhìn Phó Phẩm Ngôn, “Phụ thân hiểu ta nhất, nhất định sẽ đáp ứng có phải hay không? Phụ thân không yên tâm, có thể để Lưu thúc đi theo chúng ta, ta cam đoan không chạy loạn.”

Lưu thúc là quản sự tiền viện, thủ hạ đắc lực của Phó Phẩm Ngôn.

Phó Phẩm Ngôn không nói chuyện.

Phó Dung không ngừng cố gắng: “Phụ thân người đáp ứng đi, người xem người làm quan càng làm càng lớn, thời gian bồi chúng ta lại càng ngày càng ít, người không bồi, tổng nên để cho chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi?”

“Thật nghĩ như vậy đi?” Phó Phẩm Ngôn nghiêng đầu hỏi.

Đây chính là buông lỏng, Phó Dung đại hỉ, dùng cả hai tay đấm lưng cho phụ thân: “Nghĩ, đặc biệt nghĩ, phụ thân đáp ứng, năm nay ta đều nghe phụ thân!”

Nữ nhi líu ríu như chim sơn ca, Phó Phẩm Ngôn nhìn xem bên ngoài, chiều tà nhu hòa, hoa hồng xanh lá mạ, trong mắt dần dần hiện lên một tia ý cười: “Cũng tốt, từ nay trở đi ta nghỉ phép, chúng ta cả nhà đều đi.”

Mang theo kiều thê ái nữ du lịch, cùng trưởng tử giục ngựa đạp thanh, mới không tính cô phụ ánh nắng xuân cực tốt này.

“Phụ thân thật tốt!” Tuy rằng có chút khác biệt với dự tính, nhưng có thể cùng cả nhà du lịch, Phó Dung vẫn rất cao hứng, vuốt ve trên tay càng hăng say.

“Được rồi được rồi, ngươi đi về phòng nghỉ cho khỏe đi, chúng ta đi trước đây.” Phó Phẩm Ngôn đứng dậy rời ghế, tiền viện còn có chuyện cần xử lý.

Phó Dung đưa phụ huynh tới cửa mới trở về, vào nhà bước tới trước gương, lại quan sát mình trong gương.

Cô nương 13 tuổi, gương mặt tinh tế trơn bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm không thua kém đệ đệ, nhẹ nhàng xoa bóp liền đỏ, đôi mắt kia càng sáng ngời linh động hơn cả ngôi sao trên bầu trời đêm. Phó Dung thích tự phụ, đối với dung mạo mỹ lệ của mình nhìn thế nào đều nhìn không đủ, ngón tay chậm rãi chuyển lên, đi tới cái trán trơn bóng, ánh mắt tự thưởng của Phó Dung đột nhiên biến đổi, kế đó trở nên kiên định.

Lần này, tuyệt đối sẽ không lại có hố nhỏ nào.